Tào lao quanh cái blog – Ừ thì tại sao tui viết?

*Úp ..đệt: 😀 😀 😀 Hôm qua tào lao viết vậy mà hôm nay đọc lại cũng cười quá ^^ Lan man chả đầu vào đâu, nhưng thôi cũng để vậy cho vui. Cuối bài sẽ tóm lại một số ý tại sao mình viết blog.

Bài này tính để từ từ viết, cho nó tỉnh đã, nhưng thôi viết luôn. Chỉ có điều giọng văn của mình đôi khi nó lòng vòng, mà đôi khi nó lại xổ toẹt, bài này lại là một mớ hỗn tạp kí ức - thực tại, viết vào một ngày mình đi xe quá nhiều và nhồi vào bụng đủ thể loại thức ăn lẫn thức uống nên cũng khá lung tung, mọi người đọc thông cảm! :mrgreen:

Hôm qua đi ăn tối, cà phê và gợi ý cho nhỏ bạn thân vài điều sơ bộ để viết CV với interview đồ vậy. Nói thì cũng chỉ gợi ý thôi, vì mình đâu có gì cao siêu hay thành công vĩ đại đâu mà bày vẽ, chả qua chạy đôn chạy đáo cũng lắm chỗ nên tưởng như là làm lâu thì quen vậy đó.

Ăn chay, nhẹ nhàng.. Ừ, lâu rồi mới ăn chay, mà sao cảm thấy khỏe khoắn quá đó chứ ^^ Những thắc mắc của bạn, thì có vẻ mình cũng đã dịch một số bài trên blog rồi đó. Nhưng bạn ý chưa có đọc. Mình biết mà. Hỏi bạn, bạn cũng thú nhận, mail báo bài mới xếp chồng vậy, cho vào một folder riêng, rồi ..để đó. Bạn xin lỗi, rồi hỏi mình có buồn không? Mình cười và nói không! Bạn hỏi công sức mình viết, người ta không đọc mà không buồn sao? Mình cũng không ^^

Ừ, thì không. Tại sao? Nếu như trước đây thì mình buồn, vì mình viết ra cho mọi người đọc, và khi không ai đọc cả, thì mình mất đi động lực, mất đi cảm hứng và mình ngừng viết. Nhưng bây giờ thì khác. Mình viết ra vì mình, vì hành trình cuộc sống của mình. Như sếp cũ mình nói “Chúng tôi mời bạn đi chung, còn đồng ý hay không là quyền của bạn. Nhưng có bạn hay không thì chúng tôi vẫn đi”. Mình cũng vậy. Mình viết ra, dịch bài, toàn là những bài hay mà mình học hỏi, và viết, là một cách tốt để ghi nhớ. Mình mời bạn đi chung, nhưng đi hay không, cũng là tùy ở bạn. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần người đọc, đường xa phải có bạn hiền mới vui, phải không? Nhưng đã là bạn đọc, thì ít ra cũng nên đọc chứ nhỉ ^^

Mà nhắc tới bạn đọc, lại nhớ tới thời cấp 3, lúc viết blog đầu tiên (tính mình lan man, mọi người thông cảm :3). Hồi đó, có một người bạn, người bạn online đầu tiên, không hề biết mặt ^^ Người đã gắn bó với blog của mình khá lâu, có thể nói là từ khi khai sinh cho tới khi đóng cửa. Vì cũng chính mất đi bạn mà mình đóng cửa blog.

Nếu có một cách nào đó, gửi được lời mình đi qua nửa vòng trái đất (ơ, có mà nhỉ 😀 ), thì mình cũng muốn gửi lời xin lỗi bạn, Tigon, hai đứa mình hồi đó thật quá con nít ^^ Nhưng làm sao được, bây giờ tất cả những gì mình còn lại về bạn chỉ là nickname Tigon và bài thơ cội nguồn của cái tên đó “Hai sắc hoa Ti-gôn”, hay mà buồn nhỉ 👿 À, hình như có cái yahoo nữa ^^

Ừ, mình là bạn,
Biết mặt hay không – cũng vậy mà,
Chia chút buồn vui, sẻ vài kỷ niệm
Chỉ thế thôi, biết mặt để làm gì?

Xưa kiếm tri âm – nghe âm là đủ
Nghe biết bạn vui
Nghe biết bạn buồn
Nghe mà hiểu được tâm tư chất chứa.

Nay chắc kiếm tri ..văn
Đọc văn là đủ
Đọc biết bạn vui
Đọc biết bạn buồn
Đọc hiểu được cái lòng cái dạ.

Thể chả quá đủ hay sao?

Biết mặt để làm gì?

Nói về biết mặt (lại lan man), mình quả thực tinh thần tứ hải giai huynh đệ, chung cái chí là huynh đệ, tên tuổi mặt mũi không cần quan tâm. Ấy thế nên đến cả anh trai kết nghĩa, mặt mũi sao chưa thấy, cả năm nói chuyện vài câu, lâu lâu ảnh về VN thì lại bận công tác quá nên cũng chỉ alo vài cuộc, tán gẫu này nọ, mà cũng chả sao. Biết mặt làm chi? Có duyên thì gặp. Kết giao huynh đệ đâu có kén người xấu người xinh 👿 Nhiều người nói coi chừng bị lừa :mrgreen: Ừ thì sao cũng được, chả quan tâm lắm 👿 Mà cũng vì cái tinh thần này, nên mấy năm trước, lúc nói chuyện với một bậc tiền bối, người ta bảo là coi trọng cái nội dung người ta nói, chứ đừng coi người ta ra *** *** gì cả. Trời, sao giống mình thế!!! Thế là cũng vỗ ngực đánh bạo, nói là con cũng tinh thần giống chú, cũng coi trọng kiến thức là chủ yếu, còn ai nói thì cũng vậy, chả đáng *** *** gì cả! (Ý là coi trọng nội dung, hướng tới vấn đề, không quan trọng người nói để tránh áp đặt tư duy không tốt này nọ – cái này là sau đó đi học mới biết) Xong mới biết, chỉ có mình thế thôi, vì thực sự thì mình cũng chả là *** *** gì hết thật, còn người ta nói, chả qua chỉ là xã giao nó vậy 👿 :mrgreen:

Nghĩ lại cũng tức cười ^^ Nhưng mà cũng qua rồi, thôi kệ :mrgreen:

Quay trở lại với cái lý do viết cho mình đó, (nói lan man nãy giờ chắc mọi người đọc quên mất tiêu rồi :D), thì mình cũng nói với bạn, là sau tuần đầu với lượng views tốt, từ khi mình công bố độ tốt đó qua bài tổng kết của mình, thì views rớt thảm hại ^^ Cả tuần thứ 2 không đâu vào đâu ^^ Nhưng mình không quan tâm lắm, hành trình của mình vẫn đều đặn đi, mình vẫn đều đặn post bài như trước, vì lần viết blog này, là viết cho chính bản thân mình, và mời các bạn đồng hành, còn đi hay không? Đó là ở bạn 🙂 Hành trình cuộc đời thì của ai cũng đã bắt đầu, nhưng mỗi người có một lối đi riêng ^^ Mình tôn trọng điều đó 🙂

–> Lý do mình viết blog:

+ Bắt đầu hành trình của mình, có ghi chép để nhìn lại.

+ Public cho mọi người biết là một cách để mình phải làm.

+ Viết lại những gì mình đọc được để ghi nhớ và học (những gì mình dịch, không ít thì nhiều mình vẫn áp dụng hàng ngày).

+ Chia sẻ những điều mình biết – gặp – trải qua ^^ mọi người đọc, thấy có ích thì thật vui, còn không thì cũng coi như anh em cùng chí hướng, đọc tiếu lâm giải khuây vậy :mrgreen:

Tính viết một bài dài cho bạn, viết thật nghiêm túc :3 nhưng mà tối nay lan man quá nên thành viết tào lao, chả đâu ra đâu! 😀 Chả dính gì mấy tới cài cần nói ! Thôi để dành dịp khác vậy!

Dừng “bút”! Đi thiền nào ^^ Đừng bỏ dở hành trình của mình nha H! Kẻ vĩ cuồng ở đây, đồng hành cùng H!

P/s: Rất là cám ơn Jin gợi ý cho ecoblader.com, một website hay ^^ Nhưng mà có lẽ đó, style không thực phù hợp, mà giờ cũng không có trình độ đóng góp nhiều :mrgreen: hehe :3 cứ chơi lẻ cho vui đã hen 😀

Đăng bình luận