Chỉ cần xuất hiện

Trước đây mình luôn gần như không có thời gian cho mọi thứ, vì mình chả biết tận dụng thời gian, không biết coi trọng thời gian. Những mối quan hệ cứ dần dần xa cách, nhạt nhòa rồi biến mất chỉ vì không ..có thời gian gìn giữ. Và như Lão Tử nói thì thời gian là sẵn có, nói 'tôi không có thời gian' cũng như nói 'tôi không muốn'. Sau này, khi đã sống một cách khoa học hơn và phân bổ thời gian khá hợp lý, mình bắt đầu hòa nhịp lại cùng xã hội, mà trước đây tự mình tách ra. Bởi vậy, khi đọc qua tiêu đề bài này, bỗng dưng mình muốn dịch nó. Hãy cùng đọc xem nhé ^^

Tôi đã bị sa thải. Tôi đề nghị được cho thêm một tuần để hoàn thiện những công việc đang dang dở, nhưng sếp tôi nói “Không. Dọn ra khỏi đây trong một tiếng đồng hồ.”

Tôi chẳng biết tại sao mình bị sa thải. Trong khi người khác không bị. Nhưng tôi nghĩ tại sếp tôi không thích tôi.

Vì thế tôi đã rất chán nản. Tiền thì sắp hết, và bạn bè thì đang quay lại trường để học khóa sau đại học (tôi đã bị đuổi vào học kì trước), và vào cuối mùa hè, bạn gái cũng chia tay tôi.

Lý do duy nhất tôi ở lại Pittsburgh mùa hè đó là vì bạn gái tôi. Tôi có một đề nghị làm việc tại IBM nhưng đã từ chối (đó là công việc trong dự án cờ vua máy tính “Deep Blue”).

Tôi cảm thấy mình bị chối bỏ. Như là sẽ chẳng ai quan tâm nếu tôi chết.

Tôi cố gắng xuất bản một cuốn tiểu thuyết nhưng cũng chẳng đi tới đâu. 40 hay 50 công ty đại diện từ chối tôi. Và không nơi nào cho tôi một lời nhắn như “Cố lên nhóc. Cậu có tài năng đấy.” Tất cả những gì tôi nhận được là thư quảng cáo. (nguyên gốc: form letter – một loại thư đã in sẵn hết và chỉ điền tên người nhận vào mà thôi – qto).

Tôi ngừng tắm. Tắm làm gì chứ? Tôi chả rời khỏi căn hộ của mình. Một lần vài người bạn rung chuông cửa nhà tôi và khi tôi trả lời thì họ ồ lên và bỏ đi.

Ba tôi đề nghị lên chỗ tôi và đón tôi về nhà. “Có lẽ con cần nghỉ ngơi một thời gian”. Nghĩ về điều đó làm tôi buồn vì giờ ông đã qua đời và có lẽ tôi đã nên nhận lời ông.

Khi bạn làm ba/mẹ, bạn sẽ nhận ra tất cả những cơ hội mà bạn bỏ lỡ với ba mẹ mình.

Chị gái tôi cho tôi một lời khuyên, “chỉ làm một thứ mỗi ngày”. Vậy nên tôi sẽ làm thế. Tôi dạy đánh cờ vua. Tôi cố gắng viết một trang mỗi ngày. Tôi sẽ đọc. Tôi sẽ nộp đơn vào một công việc.

Tôi thực sự đã muốn làm việc tại một cửa hàng truyện tranh địa phương nhưng họ không thuê tôi. “Đây không thực sự là một công việc kinh doanh sinh lời,” ông chủ nói với tôi. Ông ấy rất tốt khi nói vậy.

Nhưng trong podcast của tôi 20 năm sau, hầu như tất cả khách mời đều nói rằng chìa khóa để thành công là “xuất hiện mỗi ngày”, điều cũng tương tự như lời khuyên của chị tôi khi tôi đang suy sụp.

Tôi nghĩ Adam Carolla nói điều đó với tôi khi ông rửa đĩa trong podcast của tôi. Rất hiệu quả. “Xuất hiện mỗi ngày”.

Tôi ghét khi người khác giao việc cho tôi. Nhưng sau này tôi nhận ra xuất hiện mỗi ngày thực sự giúp tôi phải làm ít việc hơn.

Nó không có nghĩa là “Xuất hiện CẢ NGÀY”. Nó chỉ có nghĩa là “Xuất hiện”. Có thể là mười phút. Có thể là một tiếng. Nhưng nếu bạn làm vậy, bạn đã xuất hiện cho hôm nay.

Vậy làm sao để xuất hiện hôm nay?

— Kết nối với hai người.

Một người bạn của tôi, Nicole Lapin, chuẩn bị xuất bản một cuốn sách trong hai tháng nữa. Tôi giới thiệu cô ấy với một người bạn khác, Ryan Holiday, để giúp cô ấy tiếp thị sách. Họ đồng ý làm việc với nhau.

Vậy thì giúp ích gì cho tôi? Không gì cả. Nhưng tôi đã xuất hiện cho họ. Điều đó nâng cấp chất lượng kết nối của tôi và về lâu dài thì ai cũng có lợi.

— Viết mỗi ngày

Đây là điều mà tôi đã làm mỗi ngày trong 20 năm. Chúng ta sống trong emails của chúng ta, tin nhắn của chúng ta, những bài thuyết trình bán hàng của chúng ta, và khả năng chúng ta có thể kể một câu chuyện.

Nếu bạn không thể viết hôm nay (vì có lẽ bạn đang xuất hiện bằng một cách khác được kể ra đây), hãy đảm bảo rằng bạn sẽ đưa nó vào kho vũ khí của mình. Viết một lần mỗi tuần hay một lần mỗi tháng.

— Chia sẻ gì đó

Claudia đang chuẩn bị một lớp học chữa đau lưng bằng yoga.

Thường thì bạn phải mở lớp để chia sẽ những gì bạn học được. Nhưng giờ thì bạn có thể truyền tải chúng bằng rất nhiều cách.

Ví dụ, cô ấy không phải đưa toàn bộ lớp học lên mạng hôm nay. Mà có thể đơn giản chia sẻ danh sách bài đọc cô dùng khi tạo ra lớp học. Theo dõi tất cả các phần của quá trình. Nhiều lát mỏng tạo nên một cái bánh sandwich và tất cả chúng đều ngon.

Nếu bạn không biết phải chia sẻ gì thì tôi có một ý tưởng cho bạn. Chụp một bức ảnh của người thú vị nhất bạn gặp hôm nay và chia sẻ nó. Đó là tất cả những gì bạn phải làm hôm nay để “Xuất hiện”.

— Quy luật 100 ngày

Đây là quy luật xuất sắc của Joey Coleman để giữ khách hàng. Gọi họ mỗi ngày trong 100 ngày đầu tiên và họ sẽ là khách hàng trọn đời.

Tôi đang áp dụng nó theo một cách khác. Tôi mới đầu tư gần đây. Và gọi cho người sáng lập mỗi ngày (hi vọng là không làm ông ấy khó chịu quá) để biết nhiều hơn về những gì ông ấy làm và hi vọng có thể giúp được gì đó trong những lãnh vực mà tôi giỏi.

Tôi sẽ làm như thế trong 100 ngày và xem thử nếu quy luật này đúng cho cả quan hệ đầu tư. Chỉ là một cuộc điện thoại. Có lẽ là cuộc duy nhất tôi gọi hôm nay.

— Ba emails

Một người bạn của tôi có một công ty mới sáng lập làm ăn khá tốt. Với một công ty mới thì có rất nhiều thứ cần sự chú ý của bạn: có được khách hàng, phục vụ khách hàng, phát triển công nghệ, kiếm tiền, giải quyết các công việc điều hành.

Đôi lúc bạn chả biết phải làm gì hay phải tập trung vào đâu. Thật là choáng ngợp.

Tôi đề nghị anh ấy làm việc mà tôi đang làm: gửi ba emails “thương mại” mỗi ngày. Vậy thì có lẽ anh ấy có thể gửi được tới một nhà đầu tư tiềm năng và hai khách hàng tiềm năng. Như thế là hơn 1000 emails một năm để có thể giúp xây dựng công việc kinh doanh của bạn.

Nếu bạn có một công việc kinh doanh tốt thì những điều tốt lành sẽ đến từ việc làm này.

Với tôi, tôi thường gửi emails tới ba khách mời podcast tiềm năng. Ba emails mỗi ngày có nghĩa là 90 emails một tháng. Ngay cả với tỉ lệ hồi đáp 10% thì tôi cũng sẽ có 9 khách mời tuyệt vời mỗi tháng và nó thật sự thành công.

Với một vài người thì đây có thể coi như là xem xét ba cơ hội việc làm mỗi ngày. Hay nói “Cám ơn” đến ba người bạn làm việc chung hôm nay và nói với họ tại sao. Đó chính là xuất hiện.

— Hãy hẹn hò

Khi tôi suy sụp vào năm 2008, tôi sống sát bên một viện bảo tàng. Tôi thường đi qua đó và ngồi ở hiệu sách/quán cà phê để đọc. Rồi đôi lúc tôi đi bộ dọc bảo tàng và xem các tác phẩm nghệ thuật. Tôi phải chăm sóc chính mình vì tôi đã rất chán nản.

Tại thời điểm tồi tệ nhất, tôi thấy thật khó khăn để kết nối với mọi người. Nghệ thuật như một phần bí mật của bộ não, nơi mà tất cả chúng ta có thể kết nối và chia sẻ những phần của bản thân mà ngôn ngữ không đủ sức.

Thế đó. Nếu bạn bị đuổi ngày hôm qua, hãy chỉ xuất hiện ngày hôm nay. Nếu bạn phải hoàn thành công việc nào đó, hãy chỉ xuất hiện. Nếu bạn phải viết, hãy chỉ viết một đoạn, hay viết về ba người mà bạn gửi emails hôm nay. Nếu bạn ốm hay một người thân của bạn bị ốm thì hãy làm gì đó để giúp họ khỏe thêm một chút.

Khi một người họ hàng bị ung thư, tôi đã đi đến viện thăm anh ấy cùng với một bộ bài và chips (chip là các đồng xu tròn chuyên dùng trong đánh bạc, được mua bằng tiền – qto) sau đó chúng tôi đánh bài trong vài giờ. Tôi không thể làm gì khác để giúp anh ấy.

Khi chúng ta chết đi, tất cả di sản ta có chỉ đơn giản là tổng thể sức mạnh của những mối quan hệ mà thôi. Đây là bóng ma mà chúng ta để lại đằng sau. Đây là xuất hiện.

Nếu bạn xuất hiện 365 ngày, khi nhìn lại, bạn sẽ ngạc nhiên vì những gì mình làm được, ngay cả khi chỉ làm một thứ mỗi ngày.

Tôi viết bài này. Tôi xuất hiện.

Translated from James Altucher‘s Article “Just Show Up

I translated this. I showed up :mrgreen: – qto

Nghệ thuật bí mật của thương lượng: Vứt bỏ bản ngã

Bạn nghĩ rằng thương lượng chỉ là bịp bợm và giả dối? Nghĩ lại đi. Theo Rony Ross, người sáng lập và điều hành Panorama Software, một công ty phân phối phần mềm thông minh kinh tế cho 1,600 khách hàng ở 30 nước, bí mật để thương lượng thành công là vứt bỏ bản ngã.

Ross phát triển chiến lược thương lượng này ngay những ngày đầu làm việc. Xuất thân từ ngành khoa học máy tính và có trong tay tấm bằng MBA, cô là một trong số ít những người phụ nữ làm việc ở ngành công nghệ cao. “Nó rất cạnh tranh, hầu hết là đàn ông và đầy những người trẻ tuổi chỉ biết đến mình”, cô nhớ lại. “Là một phụ nữ, tôi đối mặt với rất nhiều bất lợi. Dù tôi cũng tham vọng như người khác, nhưng thể hiện nó một cách công khai hay quả quyết được xem là công kích.”

Cô phát triển một phần mềm phân tích dữ liệu thành công khi bắt đầu Paranoma, và giữa năm 1996, Microsoft gõ cửa. Sau 3 tiếng đồng hồ chạy thử sản phẩm, đội ngũ từ Microsoft mời cô ăn trưa và đề nghị mua lại Paranoma. “Paranoma lúc đó chỉ có 20 nhân viên, và Microsoft là một công ty khổng lồ”, Ross nói. “Đó là một cơ hội cực kì thách thức cho tôi thử nghiệm chiến lược của mình”.

Không chỉ chiến lược của cô thành công, Ross còn đạt được một sự hợp tác hàng thập kỉ với người khổng lồ phần mềm. Cô nói rằng kỹ thuật này phục vụ mọi cuộc thương lượng, từ việc nâng cao yêu cầu mua lại công ty, cô đã mổ xẻ chính xác cách nó hoạt động.

Giữ cuộc thảo luận hướng tới kết quả

“Bạn phải rất thoải mái với chính mình để đối phó với một vấn đề khi đã vứt bỏ bản ngã, nhưng nó thực sự hoạt động một cách kì diệu với tôi”, Ross nói. Cô ấy gợi ý giữ trọng tâm của cuộc thương lượng vào chỉ kết quả và những gì sẽ tạo nên thỏa thuận lâu dài giữa hai bên mà thôi. Bằng việc không chú trọng vào những người tham gia mà chỉ tập trung vào sự kiện, cuộc thương lượng sẽ ít có cơ hội trở nên thù nghịch hơn. Trong khi chúng ta dễ dàng tiếp nhận mọi thứ một cách cá nhân – xem xét khi hầu hết các cuộc thương lượng làm ăn xoay quanh việc gán giá trị cho bạn hoặc sản phẩm của bạn – thì quan trọng là bạn đừng nhập nhằng giữa bản thân và vấn đề.

Hãy thông thái, đừng thông minh

“Luôn bày tỏ sự tôn trọng và thấu hiểu với bên cùng thương lượng”, Ross khuyên. Đóng khung cuộc thương lượng xung quanh lợi ích chung hơn là lợi ích của riêng bạn sẽ giúp cả hai bên cảm thấy tốt. Và nếu bạn tôn trọng họ, thì phía bên kia cũng sẽ tôn trọng bạn. Ross cũng gợi ý những người thương lượng “hãy thông thái, đừng thông minh”. Thay vì chỉ hướng tới những vui thích ngắn hạn để thỏa mãn bản ngã – như tỏ ra quyền lực hay cười vào tổn thất của người khác – hãy để mắt tới kết quả cuối cùng.

Đặt quan tâm của bạn lên bàn

Là một công ty nhỏ, Ross cảm thấy bị hăm dọa bởi Microsoft. Cô ấy lo lắng nó sẽ không tuân theo thỏa thuận mà sẽ phát triển phần mềm của riêng mình và cô sẽ bị cho ra rìa. Cô quyết định thừa nhận nó. Cô bày tỏ nỗi sợ của mình và nói, “Tôi lo lắng, và tôi không biết phải làm gì trong tình huống đó”. Ngày hôm sau, đội ngũ từ Microsoft quay lại với một bản thống kê. Trong số những thỏa thuận mà họ bắt đầu từ năm ngoái, họ đạt được hết, trừ hai cái. Họ cũng cung cấp cho cô thông tin liện lạc của những người khác đã cùng họ đồng hành, và cô có thể nói chuyện với những người đó để cảm thấy dễ dàng hơn. Ross nói “Mỗi lần tôi gặp phải một vấn đề, tôi chuyển nó cho họ và nói, ‘Tôi có vấn đề; hãy giúp tôi giải quyết’.”.

Trành dùng “Tôi”

“Tôi đã trải qua rất nhiều cuộc thương lượng với những người đàn ông cứ bắt đầu với ‘Tôi muốn cái này, và tôi muốn cái kia'”, Ross nói. “Nếu bạn thay bằng ‘chúng ta cần đạt được một giải pháp’, nó là một cách tiếp cận hoàn toàn khác. Nó không làm vui thích bản ngã của bạn, nhưng nó đạt tới một thỏa thuận tốt hơn”. Sau cùng, cô ấy đưa thỏa thuận trở thành một cuộc mua lại công nghệ và giữ lại công ty của mình. Ross cũng tạo đà cho một quan hệ hợp tác phát triển sản phẩm lâu dài với Microsoft, một điều sẽ không thể nào xảy ra nếu họ rời khỏi bàn với cảm giác bị bắt nạt, xúc phạm hay lẩn tránh.

Kết nối với ngôn ngữ cơ thể

Qua nhiều năm, Ross chú ý rất nhiều người trong cuộc thương lượng ngả người ra sau ghế hơn là tới phía trước, điều đó tạo ra một khoảng cách vật lý giữa hai bên. Cô thì cố gắng giao tiếp cởi mở và thú vị bằng việc ngồi ở rìa ghế, đặt khuỷu tay lên bàn và nghiêng mình về cuộc hội thoại. “Cùng với lời nói, mắt và ngôn ngữ cơ thể của tôi đều kết nối với nhau”, cô nói.

Translated from Jenna Goudreau’s Article: “The Secret Art of Negotiation: Take Your Ego Off The Table”.